Sói và cừu trong truyện ngụ ngôn La Phong – mười vừa được Cakhia TVcập nhật. Mời các em tham khảo và tải về đề thi theo thông tin bên dưới. Hi vọng đề thi thử này sẽ giúp các bạn củng cố kiến thức chuẩn bị cho kì thi sắp tới.
I. Giới thiệu vài nét về Hippolytus Ten và La Fontaine.
1. Hippolytus Mười
Mười Hippolytus (1828 – 1893) là nhà văn học, nhà hoạt động văn hóa, viện sĩ Viện Hàn lâm Pháp nổi tiếng thế kỷ XIX.
Năm 1853, khi mới 25 tuổi, Hippolytus Ten đã xuất bản một nghiên cứu văn học lớn, nhan đề "La Fontaine và truyện ngụ ngôn của anh ấy".
bưu kiện “Chó sói và cừu trong ngụ ngôn La Fontaine” từ tác phẩm đó của Hippolytus Ten.
2. La Fontaine
Jean De La Fontaine (John de La Fontaine) là nhà thơ ngụ ngôn nổi tiếng người Pháp, sinh ra ở Sato Chieri trong một gia đình quản lý rừng. Mẹ tôi mất sớm, được thừa hưởng nền giáo dục phóng khoáng và sâu rộng của cha tôi.” Từ nhỏ ông đã sống giữa thiên nhiên, thích phong cảnh núi non và thú rừng. Sau khi du học ở Paris, ông trở về quê hương để tiếp bước cha mình trong việc quản lý rừng và sông địa phương với những người lao động nghèo.
Chính cuộc sống chan hòa với thiên nhiên và gần gũi với người thường đã làm cho thơ ông giàu chất dân gian, giàu chất thơ sông nước và thực sự tinh tế, sinh động khi ông miêu tả thiên nhiên hay viết về thiên nhiên, động vật, thực vật, cáo, bầy đàn. nho, cừu, cải bắp cũng như lòng trắc ẩn bao la của ông đối với người nghèo. Ông có kiến thức uyên bác về cả tự nhiên và xã hội. La Fontaine giao du rộng rãi với giới trí thức tự do và không thích gần gũi với triều đình như nhiều nhà văn cổ điển khác nên bị vua Louis XIV không ưa. La Phông-ten sáng tác nhiều tác phẩm thuộc nhiều thể loại khác nhau: truyện, thơ, tiểu thuyết, kịch… nhưng ông nổi tiếng thế giới với tập thơ Ngụ ngôn (1666 – 1694) gồm 12 tập. Ông được bầu vào Viện hàn lâm Pháp năm 1863.
Phong cách viết của La Fontaine thơ mộng, hóm hỉnh và đa nghĩa. Truyện của ông gồm hơn 60 truyện in thành 5 tập, được chú ý nhờ tài kể chuyện. Ngụ ngôn La Fontaine tiêu biểu cho phong cách của ông: nhẹ nhàng, uyển chuyển, uyên bác, có khi hài hước, hóm hỉnh, có khi mơ mộng, phóng túng. Truyện ngụ ngôn của ông kết hợp một cách hoàn hảo các thể thơ khác nhau, từ 12 âm tiết đến 7, 8, 10 âm tiết, thậm chí có khi là những câu thơ 2, 3 âm tiết rất ngắn rất linh hoạt trong các tình huống đời sống khác nhau. Ngụ ngôn mang tính dân tộc sâu sắc của La Fontaine là biểu tượng của văn học Pháp. Nhiều bài hát nổi tiếng được truyền từ đời này sang đời khác và trở thành tiêu biểu cho những tính cách và hoàn cảnh sống khác nhau: Về và kiến, quạ và cáo, sói và cừu; Thần chết và chàng tiều phu, Con cáo và chùm nho; Con gà trống và con cáo; Ông già và những đứa con của ông; Gà bận đẻ trứng vàng, thỏ, rùa; Chó thả mồi bắt bóng, Bóng ma sư tử, Chuột nhắt, v.v… La Fontaine đã kế thừa sự truyền đạt sáng tạo của các truyện ngụ ngôn trước ông như Esoph (Hy Lạp), Babriux (Syria), Phedro (La Mã) và sáng tạo ra nhiều hình tượng mới mang tính chất đương đại. tráng lệ. Mỗi truyện ngụ ngôn của La Fontaine bao gồm hai phần: phần chính giống như một trò chơi nhỏ với những nút thắt và nút thắt, và những bài học rút ra thường chỉ là một vài câu ngắn. Dưới lông của anh ta là những con vật được nhân cách hóa như sư tử, hổ, báo, cáo, gà, mèo, chuột, ve, v.v., cũng nhận ra yêu, ghét, thiện và ác. Xã hội loài vật trong truyện ngụ ngôn tiêu biểu cho xã hội Pháp thời đại La Phông-ten đang sống, với đủ mọi giai cấp, tầng lớp, với những mâu thuẫn bộc lộ bản chất của xã hội ấy, từ những con người bé nhỏ của những tòa tháp cổ kính. Vua sư tử. Người ca ngợi trí thông minh và lòng nhân từ của người lao động, phê phán thói kiêu ngạo của bọn quý tộc, thói đạo đức giả của bọn sĩ phu, thái độ xu nịnh của bọn quan lại, thói bất hiếu, cổ hủ của tầng lớp tư sản. Hình ảnh Vua – Sư Tử trong “dụ ngôn” Tác phẩm của ông tượng trưng cho sự uy nghiêm và quái dị của giai cấp thống trị. Trong thơ La Fontaine, ngay cả những vật vô tri vô giác như cánh rừng, con suối cũng có tiếng nói, cảm xúc như con người, khiến thơ ông không chỉ mang tính phê phán mà còn đậm chất trữ tình.
La Fontaine đã trở thành một cái tên quen thuộc của mọi thời đại và thơ ca của ông ngày nay vẫn còn nguyên giá trị thời sự sâu sắc.
(miếng) Almanac – nền văn minh thế giới – trang 1482-1493)
II. Xin vui lòng cho tôi biết những gì bạn nghĩ về bài viết “Sói và cừu trong truyện cổ tích ngôn ngữ của La Fontaine“.
tài liệu “Chó sói và cừu trong ngụ ngôn La Fontaine” là tác phẩm của Hippolytus Ten (1828 – 1893), viện sĩ Viện hàn lâm Pháp, nhà văn học, triết gia, nhà sử học lỗi lạc của Pháp thế kỷ XIX.
Qua văn bản này, tác giả đã chỉ ra sự khác biệt giữa nhà tự nhiên học Buy-phôn (1707 – 1788) với La Phông-ten (1621 – 1695), nhà thơ ngụ ngôn người Pháp khi nói về chó sói và chó sói.
1. Phần đầu nói về con cừu
Buy-phôn trong công trình khoa học của mình, ông đã mô tả và ghi nhận những đặc điểm tự nhiên của loài cừu như ngu ngốc và sợ hãi, hòa đồng, cọc cằn, sợ hãi và ngu ngốc. Chỉ cần tiếp tục di chuyển trong mưa hoặc tuyết. Chỉ biết đi theo người dẫn đầu; trừ khi được người chăn nhắc nhở hoặc bị chó đuổi.
Còn La Fontaine trong truyện ngụ ngôn của mình đã chỉ ra đời sống và tinh thần của bầy cừu. Cừu nhiều quá “Đáng yêu và tốt bụng.” Nghe thấy tiếng cừu con kêu, cừu mẹ lập tức chạy đến, nó nhận ra con mình giữa đàn cừu, đang cho con bú đứng trên nền đất lạnh và bùn, vẻ mặt nhẫn nại, ánh mắt thất thần. Có thể nói hình ảnh con cừu trong truyện ngụ ngôn của La Fontaine còn mang ý nghĩa về tình yêu và sự hy sinh của người mẹ trong cuộc sống. Như Hippolytus Ten đã nói: “La Fontaine cảm động thông cảm trước nỗi buồn và lòng tốt đó…”.
2. Phần thứ hai nói về con sói.
Con sói trong truyện ngụ ngôn của La Fontaine là một tên trộm khốn khổ và bất hạnh. Đôi mắt nhợt nhạt, cơ thể gầy gò, ám ảnh. Đây là “Một tên vô lại, luôn đói và luôn bị đánh đập.”
Bqy-phon đã thể hiện bản năng của loài chó sói, dã thú, hoang dã. Chúng chỉ biết lập bầy khi đi săn, khi tan trận, mỗi người một nơi, dòng sông vắng lặng, hiu quạnh. Khuôn mặt lấm lem, vẻ ngoài hung dữ, tiếng tru đáng sợ, mùi kinh khủng… là những đặc điểm tự nhiên của loài sói.
Con sói trong La Fontaine là một bạo chúa. Anh ta vu khống về mọi thứ. Anh rên rỉ. Và cuối cùng “Sói gặm cừu nhỏ, không cần tranh cãi.” Nếu như nhà bác học Buy-phôn chỉ thấy chó sói là con vật có hại thì nhà thơ với trí óc và trí tưởng tượng tự do lại phát hiện ra những khía cạnh khác: chó sói hung ác nhưng keo kiệt, hay bị lừa dối, vụng về, đói đến phát điên lên vì đói!
Mua phông chữ “Làm một bi kịch về cái ác” (con thú dữ), và La Fontaine “Làm một bộ phim hài về sự ngu ngốc” (bị bỏ đói, bị săn đuổi và bị đánh đập).
Thông qua so sánh và khám phá, văn bản của Hippolytus Ten đã chỉ ra sự khác biệt giữa hai loại văn bản khoa học và văn bản nghệ thuật. Văn bản khoa học đi sâu nghiên cứu các đặc điểm tự nhiên, đưa ra những nhận định về đặc tính, tính chất của sự vật. Các văn bản nghệ thuật xây dựng hình ảnh, mô tả cuộc sống, tinh thần và sự vật một cách tưởng tượng.
“Sói và cừu” trong thơ ngụ ngôn nó là một văn bản nghệ thuật. Sói là một bạo chúa, độc ác, quỷ quyệt. Con cừu là một chủ đề, một cái đầu đau khổ, đau đớn.
Nghiên cứu thơ và văn, chúng ta cần nắm được đặc điểm của văn bản nghệ thuật là ngôn ngữ tưởng tượng, hư cấu giàu tính tượng hình và biểu cảm.
Trên đây là bài viết Chó Sói và Cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông – ten của Cà khịa TV web site tổng hợp link xem trực tiếp bóng đá hàng đầu Việt Nam hiện nay.