Có ý kiến cho rằng, Số đỏ của Vũ Trọng Phụng như một tấn trò đời của xã hội Việt Nam thời thực dân nửa phong kiến thối nát. Hãy phân tích chương XV Hạnh phúc của một người mất mát (Số đỏ) để làm sáng tỏ nhận định trên
Đất nước hôm nay tươi đẹp, sự phát triển thay đổi từng giờ, nhưng chúng ta vẫn không thể quên một thời kỳ đen tối trong lịch sử nước nhà. Trong thời kỳ đất nước ta còn chìm trong bóng tối của chế độ thực dân nửa phong kiến, vô số người khoác lên mình những “bộ áo” giả dối, lố bịch và thối nát để cùng nhau tạo nên bức tranh khảm của một xã hội thối nát. Bằng ngòi bút trào phúng bậc thầy, Vũ Trọng Phụng đã phê phán sâu sắc cái xã hội tư sản thành thị chạy theo dòng sông trác táng, lừa lọc đương thời qua “Số đỏ”. Có ý kiến cho rằng “Số đỏ” của Vũ Trọng Phụng là một “âm điệu của trò đời” của xã hội Việt Nam thời thuộc địa nửa phong kiến. Quả thực, xã hội được phản ánh, quy mô và thi pháp trong “Số đỏ” chưa bằng “Trò đời ta” (Balzac), nhưng phạm vi phản ánh hiện thực và tác động rộng của tác phẩm. trên cộng đồng. nó không bằng.đồng không thua kém.
Honores de Balzac – được ca ngợi là “bậc thầy của chủ nghĩa hiện thực” Engles) để lại cho đời một tác phẩm văn học đồ sộ: bộ tiểu thuyết “Tấn đời” gồm 97 tập được viết từ năm 1829 đến năm 1850. Chưa hoàn thành, Tấn đời vẫn là một bức tranh lớn hiện thực . miêu tả những mâu thuẫn gay gắt trong xã hội tư sản Pháp nửa đầu thế kỷ 19. Balzac gọi tiểu thuyết của mình là “”bi kịch”. Và đây cũng chính là điểm chung khiến chúng ta liên hệ “Số đỏ” của văn xuôi Việt Nam với “Số đỏ” của văn xuôi Việt Nam. giai điệu của cuộc sống” của văn học cổ điển Pháp.
Số đỏ (1936) là tác phẩm tiêu biểu nhất của Vũ Trọng Phụng và là một trong những tác phẩm hay nhất của văn xuôi Việt Nam hiện đại. Sử dụng tiếng cười làm vũ khí, “Số đỏ” đã vạch trần bản chất thối nát của phong trào “Âu hóa” và “thể thao” được khuyến khích bởi những kẻ thống trị nở rộ vào cuối những năm 1930. Với hàng loạt bức tranh biếm họa phong phú, “Số đỏ” đã góp phần giúp ích. để hình dung xã hội đô thị gian dối, thối nát ngày xưa. “Hạnh phúc của một gia đình da đen” – một chương tiêu biểu trong “Số đỏ” qua cái chết và cách chôn cất của cụ cố, tác giả đã dựng lên một vở hài kịch, làm nổi bật nhiều mâu thuẫn hài hước dù mới mở đầu. Xuyên suốt chương là một bút pháp trào phúng độc đáo thể hiện niềm vui sướng, vinh quang của những người thân trong gia đình cụ Hồng trước cái chết của cụ cố và những người đưa tiễn như một lễ kỷ niệm.
Trong “Lão Hạc”, Nam Cao viết: “Đối với những người xung quanh ta, nếu ta không cố gắng tìm hiểu họ, ta chỉ thấy họ điên khùng, ngu xuẩn, thấp hèn, xấu xa, bỉ ổi… tôi tàn nhẫn, tôi không bao giờ thấy họ là những người từ bi.” Nếu Nam Cao đến với số phận con người bằng tấm lòng nhân đạo, đùm bọc con người, khiến người đọc không khỏi ngậm ngùi qua từng trang viết, thì Vũ Trọng Phụng đã lột trần cái “hạnh phúc” ghê tởm, những đứa cháu ngỗ ngược, lố bịch cũng đã làm khô héo những gì thiêng liêng nhất. và cảm giác máu.
“Hạnh phúc của một tang gia”, tiêu đề này thật mới lạ và giật gân, khiến độc giả phải chú ý. Tuy nhiên, đây không phải là sự cảm thấy nhẹ dạ, vô lý mà phản ánh một sự thật trớ trêu: con cháu của đại gia đình này thực sự hạnh phúc, thậm chí là “sung sướng” khi cụ cố đột ngột qua đời sau cái chết được chờ đợi từ lâu. Chúng thú vị, đầy màu sắc, nhiều cảm xúc. Tôi không khỏi bật cười khi “cái chết ấy đã làm cho bao người vui mừng..”, nhưng đó không phải là niềm vui thầm kín, “người ta vui mừng hớn hở đưa cáo phó, bấm còi, đưa tang bằng xe thuê…” . Nó chỉ là niềm vui chung. Vũ Trọng Phụng đã cố gắng tìm hiểu đại gia đình này qua từng con người. Chúng ta xót xa cho tấm lòng hiếu thảo, thương cho sự quan tâm của cụ cố Hồng “mộng cho đến giây phút cụ mặc bộ đồ ngủ, khập khiễng chống gậy…”, ngậm ngùi cho một “giấc mơ” nhỏ nhoi tự vụt tắt. một gánh xiếc cho “người ta chỉ để khen…”. Sau đó, anh ấy nói rằng con cu cảm thấy hạnh phúc vì anh ấy có thêm một số tiền, anh ấy nói. Văn Minh “thích thú vì bản di chúc kia sẽ đi vào thực tế”, ông Văn nói. Tử Tấn “điên lên vì có dịp thử tài nhiếp ảnh. Vũ Trọng Phụng đã xây dựng một màn kịch từ những “giấc mộng” thầm kín đến niềm vui tràn trề, toàn cảnh “đoàn đình tang” tuyệt nhiên không một chút dấu vết của nghiệt ngã hơn “con cháu chỉ nôn nóng muốn nhanh chóng chôn cất thi hài của ông tổ mình là cụ Tổ. Văn Minh “thầm biết ơn Xuân Tóc Đỏ đã vô tình gây ra cái chết của ông già”.
Balzac đã từng miêu tả cái chết của lão Gorio trong cảnh nghèo nàn về vật chất và tinh thần một cách mỉa mai. Tuy nhiên, một nửa trong số “nhiệm vụ cuối cùng” ấy vẫn được hai thanh niên lạ mặt thực hiện tận tình. Có thể nói cảnh chôn cất cụ cố trong “Số đỏ” hoàn toàn tương phản với màu sắc u buồn trong “Nghĩa vụ cuối cùng” (Old Gorioja). Nghệ thuật châm biếm sắc sảo, Vũ Trọng Phụng đã sử dụng những chi tiết chọn lọc để khắc họa rõ nét hình ảnh đám tang, bộc lộ kiểu “văn minh rởm”. Không thể biết đây là đám ma hay đám rước bởi sự lẫn lộn giữa “Ta, Tàu, Tây…”, “heo quay”, “vòng hoa”, “câu đối”. Con cháu không còn lời nào để diễn tả, Tuyết “ăn mặc… Ngây thơ, tay đầy, ngực lép…” với khuôn mặt mang “một nét buồn lãng mạn rất hợp mốt”. Ông Tử Tấn tự hào “chụp ảnh…như ở hội chợ” những gì gọi là hoành tráng, long trọng, vinh dự của đám ma đó chỉ là sự phô trương, ngụy khoa học lố bịch, phô diễn tâm lý lập dị qua các hình thức nghi thức tang lễ rất hài hước. Tác giả đã buông một câu hết sức trớ trêu “có đám tang nào có thể khiến người chết trong quan tài mỉm cười hạnh phúc nếu họ không gật đầu”.
Không chỉ sử dụng những yếu tố mâu thuẫn đời thường, thậm chí tầm thường để trào phúng: Vũ Trọng Phụng còn xây dựng vô số nhân vật phụ làm nền cho bức tranh biếm họa ít nhiều xuất phát từ nhân vật chính, hiện thực, những nguyên mẫu trong xã hội đương thời sa đọa, lừa lọc. Từ những người bạn thân của cụ cố Hồng… huân chương đầy mình… trong “cảnh tao nhã” đất Hà Thành đang Âu hóa “chim nhau, cười nhau, bình phẩm nhau, gièm pha nhau nhau, ghen ghét nhau…’ đã thể hiện mọi khía cạnh của bản chất vô văn hóa, vô đạo đức của bọn lưu manh đội lốt người gian dối. Hành động cắm sừng của cụ Phan đối với Xuân Đỏ ở cuối đoạn trích là chi tiết châm biếm đặc biệt cay đắng góp phần quan trọng vào việc làm nổi bật sự phi lý và vô đạo đức của xã hội thượng lưu lúc bấy giờ.” Phan tiếp tục bước đi, khóc mãi”, nhưng ông vẫn không quên bí mật “dúi vào tay Xuân một tờ bạc quý”. Lòng tự tôn dân tộc bị tổn thương dưới giày bốt xâm lược của quân Thập tự chinh, thực dân Pháp và chúng đã từ bỏ mọi tiện nghi, quyền lợi cá nhân để vào chiến khu “đi theo Bác Hồ”.Mời các bạn nghe một đoạn nhật ký của GS Hồ Đắc Di, thầy của danh sĩ – Tôn Thất Tùng) “Ai đã từng sống khổ cực trong đêm trường nô lệ; hay chí ít những ai đã từng trải qua những dằn vặt, dằn vặt về lương tâm, nhân phẩm thì sẽ đi theo cơn lốc cách mạng, một khi ánh sáng của nó soi sáng tâm hồn .Những người trí thức chân chính Việt Nam đã cùng với nhân dân lao động làm nên cuộc Cách mạng Tháng Tám, xóa bỏ những thủ đoạn, bịp bợm của nền văn minh giả dối, bịp bợm, thân phận số đỏ của xã hội Việt Nam không còn chỗ đứng, nằm ngay trong “vòng xoáy cách mạng”.
Từ cách đặt tên chương, đặt tên nhân vật phụ, đối tượng, so sánh, sử dụng hình ảnh, đến cách đặt câu, cách tạo giọng điệu… đều thể hiện đậm nét trào phúng, trào phúng, mang lại hiệu quả hiệu quả.kết quả nghệ thuật phi thường. Đằng sau cái hài vui nhộn ấy là một bi kịch đáng “cười”, đây là bi kịch của cả xã hội khi đạo đức con người bị suy thoái, nhân cách bị tha hóa: cười xong ta lại thấy thương cho xã hội Việt Nam lúc bấy giờ. “Số đỏ” thực sự xứng đáng là một vở kịch “để đời” của xã hội Việt Nam trong thời kỳ nửa phong kiến thối nát. Đọc “Số đỏ” nói chung và chỉ một chương XV “Nỗi niềm một nỗi buồn”, chúng tôi vừa cười vừa tủi, rồi lại ngậm ngùi cay đắng, bởi những giá trị truyền thống cao đẹp nhất của dân tộc đã bị chà đạp xuống đất. trái tim và tâm hồn tan nát của Việt Nam. Vũ Trọng Phụng đã đưa chúng ta chứng kiến một thế giới “phi nhân bản” mà các thế lực đồng tiền và thực dân bày ra bằng khẩu hiệu ngụy trang “văn minh – văn minh”.
Cách đây không lâu. Trần Tế Xương cũng từng dở khóc dở cười về xã hội cổ truyền Việt Nam đảo điên qua bài thơ “Mùng hai Tết thăm cô Kí”. Sau đó Vũ Trọng Phụng đăng ký làm trang phóng sự. Chính xác và sống động đến khó tin với ngòi bút như đang rỉ máu từ trái tim tràn đầy tình yêu Tổ quốc. Thông điệp từ mỗi trang “Số đỏ” năm xưa nhắc nhở mỗi chúng ta hôm nay về tinh thần trách nhiệm với đất nước. Hãy để thân phận “Số đỏ” mãi mãi chỉ là “một khoảnh khắc suy tàn” trong toàn bộ trang sử hào hùng của một dân tộc tự lực, tự cường.
Bài viết có ý kiến cho rằng Số đỏ của Vũ Trọng Phụng như một tấn trò đời của xã hội Việt Nam thời nửa phong kiến thối nát. Hãy cùng phân tích Chương XV Hạnh phúc của một kẻ thua cuộc (Số đỏ) để làm sáng tỏ nhận định trên đã xuất hiện lần đầu trên Cakhia TV
Trên đây là bài viết Có ý kiến cho rằng Số đỏ của Vũ Trọng Phụng như một tấn trò đời của xã hội Việt Nam thời kì thực dân nửa phong kiến thối nát. Hãy phân tích chương XV Hạnh phúc của một tang gia (Số đỏ) để làm sáng tỏ nhận định trên của Cà khịa TV web site tổng hợp link xem trực tiếp bóng đá hàng đầu Việt Nam hiện nay.